(Chuyện văn vần -
viết
theo lời kể của một phụ nữ vùng cao)
Lời dẫn: Thưa các bạn đây là một câu chuyện có thật nhưng
xin phép không nói rõ tên các nhân vật trong cốt chuyện. Tôi chỉ kể lại theo
lối văn vần tóm lược những tình tiết cơ bản nhằm chuyển tải một lượng thông tin
khiêm nhường để sẻ chia cùng các bạn. Người phụ nữ trong câu chuyện này đã trở
thành bà nội và bà ngoại của một đại gia đình đầm ấm hạnh phúc nhờ sự can đảm
vươn lên từ dưới đáy dòng đời thống khổ trong khoảng thời gian vắt qua hai thế
kỷ 20 và 21.
Em lớn lên trong vành nôi sơn cước,
Hương rừng thơm, sương núi vỗ về.
Lời ru ươm trên làn gió, ngọn tre
Ven con suối nước mơn man lèn đá.
Buổi đầu đời đã chịu bao nghiệt ngã
Nhà cháy, buộc em: bỏ học, lấy chồng
Khi ước mơ vẫn cháy bỏng trong lòng
Thương cái chữ bơ vơ, cô quạnh.
Cây cầu khỉ bập bềnh, chỏng chảnh
Nâng bàn chân em lầm lụi lên nương.
Khi mặt nước còn đầm đặc hơi sương,
Khi mặt nước còn đầm đặc hơi sương,
Cái rét luồn qua khe ngực non chụm rẹn.
Đã đành rằng thuyền phải cần đến bến.
Nhưng trớ trêu thay cái bến bờ này:
Lời nguyền ai oan gieo lên đôi vai gầy
Quả đắng ngắt hắt xuống bùn lầy lội.
Có phải kiếp trước em đã từng mắc tội?
Hay vì cha, ông không theo dòng thường luân?
Dòng đời lầm lì trôi cùng nỗi gian truân,
Dưới đáy tận khổ: nhớp, nhợp nhơ cơ cực.
Tôi gặp em khi nỗi
niềm uất ức
Như con nước đầu nguồn
chồm mỏm đá mòn trơ.
Em lang thang đi trong
chiều bơ vơ
Lưng địu bé gái thơ,
tay dắt cậu con trai
phạc phờ lầm lụi.
Toàn bộ hành trang nằm
gọn trong chiếc đụi
Ba tấm thân khô rời bỏ
bản làng
Đi tìm niềm tin, tìm hy
vọng mơ màng
Nơi đô hội chập chờn,
vô vọng.
Những ngôn từ gẫy khô
trong cổ họng:
“Thưa ông bà cho chúng
con được ở đợ, làm thuê…”
Ánh mắt van xin ngấn
lệ nhập nhòe.
Niềm hy vọng lập lòe
như ma chơi, đom đóm.
Cậu con trai da tái
xanh, gầy xọm:
“Cháu sẽ trông em cho
mẹ cháu làm!”
Nắng chiều vương trên
đụn tóc vàng cam
Mấy sợi khói lam nhơm
nham, bạng lạng...
Cảnh tượng này sẽ rơi
vào quên lãng,
Nếu như không có một
ngày:
Gặp lại mẹ con em
trong lễ hội cầu may,
Tôi ngỡ ngàng trước
đổi thay kỳ lạ.
Chuyện kể rằng: Sau
những ngày tất tả
Lang thang nơi hẻm phố, gầm cầu…
Một người đàn ông tóc đã phai mầu
Đón mẹ con em về căn nhà mới,
Kể từ đó cuộc đời em thay đổi,
Thoát cảnh làm thuê cơ cực, đói nghèo.
Thời xa xưa ông cũng trải gieo neo
Nên thương cảm với người cùng cảnh ngộ.
Ông dạy cách kinh doanh ven lộ
Mở hiệu cà phê, giải khát, rửa xe…
Nước cam mùa đông, nước mía mùa hè
Tiền thu được nhớ ăn dè, tiết kiệm.
Em tần tảo, kiên trì nhặt nhiệm
Trả dần cho ông, nuôi hai cháu học hành,
Gửi tiền về sửa lại nếp sàn tranh:
Người chồng tật nguyền
cùng cô em
chồng (nuôi báo cô) đang ở.
Những tưởng cuộc đời sẽ yên bình từ đó,
Nào ngờ tai họa lại ập vào.
Người đàn bà ở thị xã vùng cao,
Tìm đến nhà mẹ con em hăm dọa.
Bà ta nói: Kiếp tôi đòi, ở đợ,
Cớ sao tranh vợ, cướp chồng…?
Cớ sao tranh vợ, cướp chồng…?
Chuyện riêng tư chỉ mình em và ông
Mới hiểu được ranh giới không và có.
Vì mẹ con em, ông chịu bao oan khổ.
Em coi ông như một người cha.
Nếu trên đời thực sự có đức bà,
Xin cầu nguyện Maria! Người mở lòng soi sáng.
Chuyện tiền nong tuy rõ ràng sòng phẳng,
Nhưng mẹ con em mãi nợ một tấm lòng.
Kể từ đó em không gặp lại ông.
Đến lễ hội này, cầu cho ông được mọi điều suôn sẻ.
Trên đời này còn có người tử tế
Và tin rằng: Trời, Phật, Chúa bao dung.
Khi bị rơi vào cảnh khốn cùng,
Đã cho em gặp ông – một hiện thân Bồ Tát…
Dòng đời trôi khỏa lấp
dần những đớn đau, mất mát,
Nhưng từ thẳm sâu con
sóng vẫn quặn mình.
Đã một thời ta không
ngại hy sinh
Vì cuộc sống phồn
vinh, vì hòa bình, hạnh phúc.
Không ai muốn sống
quỳ, chết nhục
Xin cùng nhau nhìn
hiện thực đời thường.
Nếu trong lòng còn
mang nỗi vấn vương
Nặng gánh âu lo, tham
lam, đố kỵ
Sẽ mãi mãi ôm sầu bi, ủy
mỵ…
Hãy mở lòng mình và
thành thực cảm thông
Dưới đáy dòng đời mới
nhận rõ đục trong
Những con nước lụi lầm
sẽ có ngày nổi sóng.
MÙA ĐÔNG QUÝ TỴ - 2013
CHIẾN SĨ - NGHỆ SĨ:
NGÔ TOÀN THẮNG