CẦU BÃI CHÁY - HẠ LONG
Ảnh : NSNA Toàn Thắng
Eo biển quê
em bên bờ vịnh Hạ Long
Đã bao đời
được mang tên Bãi Cháy.
Có lẽ bởi rồng
thiêng ngậm nắng vàng dát vẩy
Buông hoàng
hôn nhuộm tím bến bờ.
Cây cầu vắt
qua như huyền thoại mộng mơ
Trong cổ
tích nay đã thành hiện thực.
Em có nghe
trái tim mình thổn thức?
Những ngọn
lau vàng ngậm gió trùng khơi.
Từ thuở hồng
hoang chưa phân định đất trời,
Đã có những
vạt lau, bãi sậy.
Bên những hàng
thông khiêm nhường, tin cậy,
Những loài
hoa, cỏ dại đợi mong.
Những cánh
chim sải cánh giữa trời trong,
Mang mơ ước
về chân trời vô định.
Những con
người kiên cường, trầm tĩnh,
Mơ ngày mai…
Ngay tại góc biển này,
Bằng mồ
hôi, trí tuệ, những bàn tay,
Sẽ dựng lên
nhưng lâu đài tráng lệ.
Để những điều
tưởng chừng như không thể
Đã trở
thành có thể…
giữa bao la dào dạt đất trời.
Quê hương
đang thay đổi rạng ngời,
Ta đi bên nhau trên cây cầu mới,
Ta đi bên nhau trên cây cầu mới,
Nghe khúc
hát thì thầm biển gọi
Chân trời
xa muôn cánh trắng bay về.